- Cụ Đài ơi! Nhà mất điện hở?
Tiếng ông Đài vọng ra:
- Không, không!
Rồi lập cập bật công tắc điện
- Mời cụ vào đây…
Rồi vừa pha nước ông Đài vừa thanh minh:
- Chả là tôi tiết kiệm điện.
- Và... mới 7 giờ tối cụ đã tắt điện… đi ngủ ư?
- Phải! Mời cụ xơi nước!
Bưng chén trà từ tay cụ Đài, ông Định tâm tình:
- Cụ Đài này! Nhà nước vận động tiết kiệm điện là không nên tiêu dùng lãng phí. Kìa! Cụ thấy ngoài đường đèn cao áp có khi cả ngày quên không tắt; rồi các biển quảng cáo cỡ lớn ánh sáng cực mạnh sáng thâu đêm.
Đấy! Tiết kiệm là phải kiên quyết ở những nơi như thế, chứ cánh già chúng mình, tối đến là phải bật tivi lên xem thời sự rồi ca nhạc giải trí… Còn trong nhà... đến giờ mà cụ vẫn dùng bóng sợi, tốn điện lắm, để sáng mai tôi thay cho cụ bóng huỳnh quang, công suất chỉ bằng một phần ba mà lại sáng dịu.
- Vậy thì quý hoá quá. Này! Tôi thấy ở quê mình có nhà tháng mất sáu, bảy trăm tiền điện, khủng khiếp thật!
- Dào ôi! Cụ tính, ở nông thôn ta, quanh năm lộng gió, nước giếng khơi mùa hè mát lạnh như kem, còn mùa đông kéo gầu lên nước còn bốc khói. Ấy thế mà họ vẫn mắc bình nóng lạnh, rồi điều hoà nhiệt độ, chui vào nhà mà như vào lô cốt. Đấy! Bệnh tật cũng là từ bởi thiếu dưỡng khí mà ra…
- Phải phải! Cụ nói chí phải. Tiết kiệm điện cần phải đúng cách, cụ nhỉ!!!