Tủ lạnh rên rỉ:
- Kệ cô ta! Gì mà ầm ĩ lên thế. Tôi đây mới khổ này. Đang dễ chịu ở 00C nay vọt lên gần 400C, mồ hôi túa ra ào rào.
Quạt máy cười:
- Các chị động một tý là than vãn. Mất điện khỏi làm việc càng khỏe chứ sao. Nhân lúc rỗi rãi, em có chuyện này kể các chị nghe đỡ buồn.
- Chuyện gì, cậu kể đi.
- Đúng đấy! Cậu suốt ngày đêm ở bên ông chủ, bà chủ, cô chủ thiếu gì thông tin. Các chị ngồi trong xó bếp, trong WC, mù tịt chẳng biết gì cả.
- Chiều qua, ông chủ, bà chủ, cô chủ vừa cãi nhau ầm ĩ, chẳng ai chịu ai. Ông chủ phê bình bà chủ là xài điện vô tội vạ.
- Đúng quá! Tủ lạnh chen vào - Ra chợ có thứ gì cũng khuân về nhét đầy vào bụng em. Rau quả, thịt cá, rồi sữa chua, bánh kẹo để ôi thiu, mốc meo, thối rữa ra không dùng hết. Môi trường ô nhiễm như thế em sống sao nổi. Chợ cóc ngay trước, thế mà ngày nào bà ấy cũng hai ba lần ra mua bán, tích trữ như sợ động đất, sóng thần sắp xảy ra.
- Thế bà chủ ý kiến thế nào? - Tủ lạnh hỏi.
- Bà chủ đá bóng về phía ông chủ: Ai xài điện nhiều nhất, ông chứ đâu phải tôi. Giá cả lên vùn vụt hàng ngày, không tích trữ thì có bữa bốc muối ra mà ăn. Ông ấy à, suốt ngày đêm ôm cái tivi xem bóng đá, quạt thì đầu một cái, chân một cái, đã thế đến đắp chăn rồi mà cũng mở quạt vù vù, còn bảo thế mới dễ ngủ.
Sau đó, hai ông bà lại quay sang đổ cho cô con gái chưa làm ra tiền mà lại hoang phí, không biết tiết kiệm. Cãi nhau mãi, ai cũng không chịu nhận mình xài điện tốn nhất, cũng không tìm ra giải pháp nào để tiết kiệm.
Sáng ra, ông chủ đi làm dặn bà chủ với giọng dàn hòa: Trưa nay tôi nghỉ lại ở cơ quan. Phòng làm việc có máy điều hòa, tha hồ mát mẻ, đỡ tốn điện nhà. À, bà đưa tôi cái phích để tích nước sôi mang về dùng. Cơ quan bao giờ cũng ưu tiên điện, nếu mất điện lưới đã có máy nổ. Còn con gái cứ cho nó dùng máy giặt thoải mái, nó đến tuổi lấy chồng cũng phải mốt này mốt nọ, sạch sẽ thơm tho chứ.