Gió rúc rích trở mình qua kẽ lá
Làm giật mình chú sóc ngủ trên cây
Tôi là người đi phóng tuyến đường dây
Chợt câm lặng giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Thợ đường dây cũng là người chiến sỹ
Đêm ngủ rừng trải mộng ngắm sao rơi
Vẫn ba lô với chiếc gậy leo đồi
Vẫn nước suối lương khô dùng quá bữa.
Với cây dao phát đường qua rừng nứa
Với tầm nhìn trực chỉ tuyến đường dây
Dù bàn chân bỏng rộp trong giầy
Mặc rách xước trên bàn tay cháy nắng.
Tôi cứ theo tầm nhìn tiến thẳng
Dựng xây nền dòng điện sáng ngày mai
Lòng dặn lòng quyết chí hướng tương lai…