Con người thường không biết quý trọng những gì mình đang có, và luôn mong muốn mãnh liệt với những thứ chưa đạt được. Hạnh phúc và những điều tốt đẹp trong cuộc sống sẽ là của bạn tùy vào cách bạn cảm nhận nó như thế nào.
Sinh lão bệnh tử không ai có thể tránh khỏi, cũng như không thể kháng cự. Nếu ngày đó phải đến, bạn hãy dùng tâm thái bình thản nhất để đối diện với nó, mỉm cười chào đón. Cuộc sống luôn công bằng, biết đủ thì luôn hạnh phúc, làm việc tốt, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, bồi dưỡng các sở thích của bản thân, bạn sẽ có một cuộc sống nhiều màu sắc hơn. Dùng tâm thái bình tĩnh đối mặt với mọi điều, chỉ như vậy bạn mới luôn vui vẻ, khỏe mạnh.
Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vô hạn, còn tình yêu của con cái giành cho cha mẹ là hữu hạn mà thôi. Con cái tiêu tiền của cha mẹ là đương nhiên, cha mẹ tiêu tiền con cái không dễ như vậy. Nhà của cha mẹ là nhà của con cái, còn nhà của con cái không còn là nhà của cha mẹ nữa. Không giống nhau chính là như vậy, hiểu rằng vì con cái làm tất cả đó không chỉ là nghĩa vụ mà còn là niềm vui, không cầu báo đáp, nếu mong muốn sự báo đáp của con cái thì chỉ chuốc lấy muộn phiền.
Cuộc sống là bộ sách vô số chữ, mỗi người có cách đọc riêng mình. Cuộc sống là một câu hỏi nhiều lời giải, mỗi người có đáp án của riêng mình. Cuộc sống là một tách trà, mỗi người có cách thưởng thức của riêng mình. Những lúc không vui hãy tự nhủ với bản thân: Rằng tất thảy, chính là để cuộc sống thoải mái hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chúng ta không cần phải ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Có người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ nhưng ẩn trong đó là bao giọt nước mắt, lại có người nhìn có vẻ cơ cực nhưng kỳ thực họ lại đang trải qua một cuộc sống rất thoải mái. Hạnh phúc không có đáp án chuẩn mực, niềm vui cũng không chỉ xuất phát từ một con đường. Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ người khác và nhìn lại tâm hồn mình. Sống như mình mong muốn chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất, cách sống mà mình muốn mới là cách sống tốt nhất.
Link tin bài gốc