Một chiều xuân theo chuyến xe phố thị
Tôi trở về, tổ điện Bắc Trà My
Thợ điện vùng cao, vất vả, sá gì?
Thêm nét phong trần, xù xì của núi!
Ly rượu đầy, gọi tình thơ thức dậy
Màu áo cam, quyện lẫn với màu cây
Dòng điện từng ngày, vươn tới bản xa
Trà Đốc, Trà Bui, Trà Giang, Trà Giáp
Mỗi dốc núi, một nhịp đời gian khổ
Mỗi dòng sông, chan chứa nỗi niềm thơ
Người thợ điện vùng cao
Tận tuỵ ngày, đêm
Cho tiếng cồng, chiêng ngân xa
Gõ nhịp thanh bình
Cho đôi mắt già làng,
Rực sáng niềm tin
Cho đàn trẻ, đến trường rộn rã
Cô sơn nữ, có tấm lòng rộng mở
Trót thương thầm, anh thợ điện xa quê…
Và nối tiếp những mùa mưa
Mưa ở núi ào ào, dữ dội
Hẹn em rồi, nhưng chưa về được
Bởi đường dây đang sự cố “ lệch pha”
Tháng ngày qua giữa rừng, núi bao la
Như người lính, thuở chiến chinh giữ nước
Người thợ điện vùng cao
Canh cho đời dòng điện sáng
Còn phải đi, đến những vùng xa
Một chiều rơi mưa lạnh Bắc Trà My
Đoá hoa rừng níu mùa xuân ở lại
Dòng sông Tranh tự nghìn đời chảy mãi
Để cho đời, nguồn điện sáng trăng sao
Thợ điện vùng cao, chân chất thương sao…