(Ảnh minh họa)
|
... Thêm vài năm, rồi vài năm riết đến khi mọi thứ đã cũ mèm. Anh giữ lại tờ lịch cũ ngày đầu tiên làm ở đây trong cái ba lô hành lý - cái hồi đi bộ đội - như lưu giữ kỷ niệm trong ký ức.
Bụi hoa cúc dại, cả những đám rêu trên đá bên dòng nước nhỏ trên đường đi phát quang lâu ngày khiến anh thân quen như... cây cảnh trong vườn nhà.
Cô gái có đôi mắt long lanh và đôi má ửng hồng nhà ở đầu dốc sương mù hôm nào giờ đã là mẹ của nhóc tì... con trai anh.
Thoáng chốc, đã qua hết ngần ấy năm tháng, thời gian trôi nhanh đến nỗi khi kịp nhận ra thì anh già mất rồi.
Đêm qua, cơn mưa cuối năm ào về bất chợt ập xuống chốt nhỏ. Tiếng mưa loong toong giòn giã trên mái tôn làm anh nhớ đến bạn bè cũ.
Thằng bạn gặp hôm rồi vừa gọi điện bảo rằng đã xin được việc ở Sài Gòn cho anh. Cận Tết về nhận việc luôn. Nếu về làm ở đồng bằng, con anh sẽ được ở gần bà nội, anh sẽ ở gần anh chị em.
Nhiều lần, anh tự trách mình ham đi, ham chơi mà quên mất mẹ già lụm cụm với mấy ông anh, bà chị giữa đô thành. Dẫu cái thời thơ ấu đã là quá khứ, rồi mọi người sẽ dần quên, nhưng không hiểu sao anh cứ muốn đặt cái quá khứ ấy vào hiện tại.
Anh muốn về bên mẹ ngay lúc này, cho người bà lụm cụm sẽ vui vẻ cạnh đứa cháu nhỏ bi bô suốt ngày. Anh rối lắm. Anh trằn trọc, loay hoay nhớ bạn bè, công việc ở chốt, loay hoay nhớ nhung quê nhà.
Hôm nay lại đi phát quang. Đi ngang cua quẹo ở chân đèo, mấy thân cây già vẫn nằm im chỗ cũ, lá vàng vương vãi ngập gốc. Căn nhà cũ kỹ trồng hoa ở lưng chừng đèo vẫn loang nắng cho hoa thêm tươi thắm.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, hôm nay, anh quyết định rằng, bắt đầu từ Tết này sẽ ở lại đây, vẫn sống theo nếp cũ như lần đầu lên nhận công tác.
Chiều chiều, anh trở về trong ánh mắt nồng nàn của vợ có thêm tiếng bi bô của nhóc tì trong căn nhà be bé đầu dốc sương mù.
Bạn anh nhắc nhở: "Đã không còn trẻ nữa, sao không lo kiếm việc ở dưới đất, ở thành phố mà làm?". Vậy mà anh vẫn thản nhiên cười, vẫn thấy như mình vừa bước qua tuổi hai mươi, vẫn khỏe mạnh và... hồn nhiên đến lạ!
Anh cứ vậy, cứ sống, cứ yêu, cứ miên man khắc khoải trên cao nguyên mù sương, nếu không được lòng vòng, thả hồn lãng mạn, nào có còn là anh đâu.
Anh ngồi đây, lặng yên ngắm hoa mimosa cho đời bình lặng. Chiều xuống, anh sẽ về tổ ấm ở đầu cái dốc mờ mờ kia.
Khoảng trống của mẹ, anh sẽ lấp đầy bằng cách rước bà lên ở chung. Rồi mẹ cũng sẽ thích cao nguyên này như anh thôi.