Ảnh minh họa
|
Người "cõng điện" lên non,
Chân xẻ mòn lối bước,
Người sau theo người trước,
Cơn mưa lùi lại sau...
Vai gánh nặng chẳng đau,
Lưng gồng đi chẳng mỏi,
Sức người trai rắn rỏi,
Cõng những ước mơ xanh...
Nếu ai hỏi các anh:
"Sao tuyệt vời đến vậy?"
Họ cười: "Có chi mấy!
Nào đáng kể bạn ơi"
Nhẹ như hạt mưa rơi!
Trong như làn nước mát!
Đất cằn chịu gieo hạt
Vẫn nở hoa cho đời...
Cứ lặng thầm thế thôi...
Điều bình thường giản dị...