Điện Vinh một thời để nhớ

Che chắn, bảo vệ máy móc, con người ở Nhà máy điện Vinh (1966) - Ảnh: Trần Nguyên Hợi.

Sáu mươi năm trải một chặng đường

Để tình để nghĩa để yêu thương

Ta đi làm điện từ thuở ấy

Mãi đến bây giờ cứ vấn vương.

 

Tôi yêu ngọn khói tỏa lò hơi

Vọng tiếng còi bay tận mây trời

Tôi yêu xóm thợ chiều bến cảng

Nhớ đêm đêm những chuyến phà xuôi.

 

Ta vào trận đánh những năm nào

Tiếng máy reo át tiếng bom gào

Ống khói vươn cao tuôn khói trắng

Tự vệ điện Vinh thắng trận đầu.

 

Hai tiếng thân thương điện Vinh ơi

Tôi và em trọn một cuộc đời

Tuổi trẻ cùng nhau đi làm điện

Cứ bâng khuâng xao xuyến bồi hồi.

 

Lại gặp nhau đây em và tôi

Chiến tranh bom đạn đã qua rồi

Ta thương nhau người còn người mất

Máu và hoa để nhớ một thời.

 

 


  • 07/06/2018 06:04
  • Hoàng Ngọc Vinh
  • 1753