Lưới điện chôn ngầm hết, để giờ nhìn quanh không thấy, bâng khuâng như... vợ vắng nhà.
|
Mấy anh bạn cứ tếu táo, truyền nhau câu thơ nói xấu vợ: "Em cứ hay cằn nhằn/ Than mưa rồi trách nắng/ Ước gì em đi vắng/ Được một ngày yên thân"
Nói là vậy thôi. Bình thường, bước ra là thấy, đi tới đi lui đều thấy, sáng thấy, tối thấy, ngày nào cũng thấy, riết rồi thấy... bình thường. Nay bỗng dưng, trước sau không thấy, ngó lên dòm xuống không thấy, sáng nắng, chiều mưa không thấy, tự dưng thấy... khác thường.
Thế mới nói, dù lớn hay bé, dù to hay nhỏ, dù tốt tiếng hay đẹp hình, có thì thấy cứ rối tinh mọi thứ lên, vắng thì đôi lúc thiệt tình... cũng nhớ!
Mấy ông điện lực nhà ta cũng ngộ, lưới điện - dây to dây nhỏ, cáp viễn thông, cáp truyền hình - bó lớn bó bé, đem chôn ngầm hết, để giờ nhìn quanh, không thấy, bâng khuâng như… vợ vắng nhà.
Cứ chém vậy, ngẫm đi ngẫm lại cũng không thấy đúng lắm. Vợ vắng nhà mấy hôm đã nhớ, đã mong vợ trở về, dây điện đã hạ ngầm lẽ nào mình lại mong tình trạng lộ xộn dây rợ, tổ chim tổ cò trở lại?
Thôi chẳng dám ví vợ vắng nhà như dây điện hạ ngầm nữa, cho lành! (Dù rằng vợ và dây điện cũng có nhiều điểm giống nhau lắm đó!)