Số phận nghiệt ngã
Gặp tôi, chị tâm sự, từ nhỏ chị vốn ước mơ sẽ trở thành cô giáo dạy văn. Thế rồi một lần được đi cùng bố tham gia Lễ đóng điện tại một xã miền núi, chứng kiến những nỗ lực của bố và đồng nghiệp, đưa điện về vùng quê còn nghèo khó, cảm nhận được niềm vui bất tận của người dân nơi đây… chị đã thay đổi ý định, quyết tâm trở thành công nhân ngành Điện giống như bố mình. Năm 1991, sau khi ra tốt nghiệp Trường Cao đẳng Điện lực miền Bắc, chị được nhận vào làm việc tại Chi nhánh Điện Hồng Lĩnh và gắn bó với nghề điện cho đến nay.
Chị kể, 29 năm làm việc, trải qua nhiều vị trí khác nhau nhưng công việc nào chị cũng thấy hấp dẫn, phù hợp.. Nhà neo người, con nhỏ, chồng đi làm xa, nhiều hôm chị vừa chăm con, vừa chăm mẹ bị tai biến, vừa cố gắng hoàn thành số liệu kịp tiến độ… Khó khăn là vậy, nhưng niềm đam mê, tâm huyết với công việc đã giúp chị vượt lên tất cả, luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Năm tháng phấn đấu không mệt mỏi, nhiều đêm trăn trở tìm hướng đi phù hợp, đổi mới phương thức hoạt động, tìm tòi sáng tạo trong hoạt động kinh doanh… chị được lãnh đạo Công ty tin tưởng, bổ nhiệm làm Phó phòng Kinh doanh Tổng hợp.
Nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, số phận nghiệt ngã đã đến với chị. Khi niềm vui đang phơi phới, bao hoài bão, ước mong, khát vọng đang cháy bỏng, chị phát hiện mình bị ung thư. Cầm kết quả xét nghiệm trên tay tất cả như sụp đổ trước mắt, chị bàng hoàng sửng sốt và đau đớn, trái tim như thắt lại, vỡ vụn.
Ai rồi cũng thế, khi khỏe mạnh thì không để ý, nhưng khi biết mình bị bệnh nặng, đối mặt với điều tồi tệ nhất, thật khó tránh khỏi suy sụp. Thế nhưng, cuộc sống đã tôi luyện cho người phụ nữ ấy sự mạnh mẽ vượt lên số phận. Chị “buộc lòng” gác lại các dự định còn dở dang, lấy lại thăng bằng khi đối diện với bệnh tật. Từ đó, quá trình chữa bệnh là những ngày tháng khó quên trong cuộc đời chị.
Khi mái tóc dài đen mượt rụng xuống sau mỗi đợt hóa trị là khoảnh khắc bàng hoàng, xót xa khi chị nhìn vào trong gương… và bật khóc. Những lúc như vậy, chị chỉ biết ôm lấy con để kìm nén nổi đau, nghĩ về chồng để vượt qua số phận, tự nhủ lòng mình không được phép gục ngã, phải mạnh mẽ, lạc quan, yêu đời để người thân, đồng nghiệp không phải bận tâm nhiều... Cũng hiếm có người bệnh nào, cứ sau mỗi đợt hóa trị, chống chọi với những cơn đau thắt ruột, lại ra đường bắt xe về quê, sáng hôm sau lại có mặt ở cơ quan đúng giờ, nói cười vui vẻ để mọi người bớt lo lắng.
Chị Huê (đứng giữa) cùng các “bóng hồng” của Phòng Kinh doanh Tổng hợp, Điện lực TX Hồng Lĩnh thuộc Công ty Điện lực Hà Tĩnh
|
Bông hoa kiên cường
Vượt qua bệnh tật, chị như được tiếp thêm sức lực, niềm tin trong cuộc sống và trở về với những người đồng nghiệp yêu thương. Sức khỏe của chị ngày càng ổn định, niềm vui trở lại với công việc thường nhật, chị càng “tâm huyết với nghề, tận tâm với việc” hơn bao giờ hết. Lúc ấy, phần mềm theo dõi nghiệp vụ kế toán bắt đầu được áp dụng. Chị lại say mê tìm hiểu, tham khảo các tài liệu, học thêm kinh nghiệm của các đơn vị bạn.
Để công việc thông suốt, chị luôn biết cách sắp xếp và phân công nhiệm vụ khoa học, hợp lý, theo nguyên tắc, phát huy tố chất và năng lực của từng người. Vì vậy, ngoài vai trò lãnh đạo phòng, chị còn được xem là người chị cả công tâm, có trách nhiệm cao. Chị quan niệm: “Để xây dựng đơn vị vững mạnh, mỗi người phải đặt nhiệm vụ tập thể lên hàng đầu, đoàn kết là chìa khóa của mọi thành công”.
Trong cuộc sống, chị Huê luôn là trung tâm đoàn kết. Đơn vị có ai ốm đau, bệnh tật hay có chuyện vui, chuyện buồn, chị đều đến động viên, chia sẻ. Nhân viên sai sót chị luôn chủ động đứng ra nhận trách nhiệm về mình. Mỗi lần như thế, chị không một lời chỉ trích, phê bình mà nhẹ nhàng góp ý, chỉ ra những thiếu sót để người đó điều chỉnh, sửa chữa. Bản tính nhẹ nhàng, khiêm tốn, chị Huê ít tâm sự về gia đình mình.
Chị luôn tâm niệm, những bữa cơm ngon, canh ngọt, cùng chồng vun đắp gia đình, chăm lo, giúp các con trưởng thành là niềm hạnh phúc vô bờ của người phụ nữ. Bận bịu công việc là thế, nhưng chị Huê luôn làm tròn trách nhiệm của mình với các con và hai bên nội ngoại. Tính điềm đạm, biết đối nhân xử thế chị luôn được bà con lối xóm tin yêu, đồng nghiệp quý trọng.
Đứng dưới giàn hoa Thiên Lý lúc chia tay, chị Huê nắm chặt tay tôi bịn rịn. Tôi cảm thấy có mùi hương phảng phất nhẹ nhàng bay trong gió, đó chính hương thơm toả ra từ “bông hoa kiên cường” đang đứng trước mặt tôi. Tôi thầm mong chị Huê luôn có sức khỏe, là tấm gương sáng về nghị lực, lạc quan, yêu đời là bông hoa tỏa ngát hương thơm dưới Núi Hồng.