Quảng Bình đất mẹ thiêng liêng
Gió Lào nắng lửa triền miên tháng ngày
Nắng vàng ngập cả mây bay
Anh tôi trên cột, một giây chưa rời
***
Bữa trưa trên cột chơi vơi
Giải lao đôi phút, nắng phơi nhọc nhằn
Giọt mồ hôi thấm đất cằn
Khó nhọc, vất vả, thợ anh gắn liền
***
Cười xòa trước mọi ưu phiền
Ngắm nhìn ánh điện muôn nơi sáng bừng
Bà con ai ấy vui mừng
Ấm no theo điện về từng ngõ kia…
|