Chiều hoàng hôn buông xuống
Trên khắp mọi nẻo đường,
Bao ánh điện thân thương
Anh à! Con cứ hỏi
Mẹ ơi mình đi đâu?
Em trả lời nhanh nhảu
Đi thăm bố con à!
Con thơ bé thật thà
Cứ nhắc hoài đến bố,
Làm lòng em lại nhớ
Nhớ giọng nói của anh
Những âm trầm, âm bổng
Mà sao nghe thấy ấm
Đến cả tận tâm can.
Anh công tác miên man
Ít khi về nghỉ phép,
Sắp tới lại mùa rét
Em lo lắm anh à!
Trạm điện thì xa nhà,
Con và em nhớ lắm
Bao nhiêu lời gửi gắm.
Bắt xe đến thăm anh
Đường đèo dốc loanh quanh,
Càng xa, lòng càng nhớ
Con gặp anh thủ thỉ,
Bố có nhớ con không?
Em nước mắt lưng tròng
Vội ngăn dòng lệ chảy.
Anh vỗ về an ủi
Đừng khóc nữa em ơi!
Chẳng mấy khi lên chơi
Mắt lại nhòe ướt lệ
Mà anh cũng rất tệ,
Chẳng tranh thủ về nhà
Ghé một chút qua loa.
Thăm bà con cô bác
Cứ để ai cũng nhắc,
Không thấy bố nó về
Chắc công việc bộn bề,
Em và con hiểu cả
Thương anh nhiều vất vả,
Lính truyền tải đường dây...
|