Ảnh minh họa
|
Cái lạnh ở Sài Gòn không “cắt da cắt thịt” mà chỉ hơi se se. Nghe nói ngoài Bắc còn lạnh hơn nhiều. Chạy xe qua cầu Phú Long mới, đến vạch sơn vàng chia ranh giới Sài Gòn và Bình Dương ở giữa cầu, tôi dừng xe ngắm sương mù quẩn quanh đám lá dừa nước ven sông. Lạnh vậy mà cũng có người ra quăng chài kiếm cá...
Mùa lạnh mang đến cho ta thật nhiều cảm xúc. Tiết trời lành lạnh khiến người ta dễ hoài niệm về những việc đã qua. Nhớ mùa đông năm nào, tôi đã từng leo lên xà cao chót vót, ngó xuống những cành lá run rẩy trước gió đông. Thế rồi, cuộc sống, công việc bận rộn cuốn đi, tôi và đồng đội ít có thời gian để quay đầu nhìn lại những mùa đông xưa cũ, những đường dây kéo qua, những trạm điện đã khai sinh,... Ánh sáng từ Lạng Sơn theo chân chúng tôi đã rọi đến Mũi Cà Mau,... Mới ngày nào đó, chúng tôi còn là những chàng thợ điện trẻ măng,…
Những lúc tan ca, ngồi quán cóc, để ly cà phê nóng bốc khói giữa hai bàn tay, uống từng ngụm, nhìn xe cộ chạy ngang đường, sao thấy thành phố này gần gũi, thân thương quá. Đêm, đi tuần tra trong sân trạm nghe gió đông lạnh lẽo, chợt cảm thấy con người thật nhỏ bé giữa vũ trụ vô tận.
Mùa lạnh năm nay, chúng tôi vẫn bận áo kaki, đội nón vàng đi kiểm tra những đường dây như bao mùa đông qua. Những đồng đội của tôi đang nắm tay nhau thật chặt kéo cáp ngầm vượt biển ra đảo xa để mùa đông này, đảo xa sẽ ấm áp hơn nhờ ánh điện!