Ba viết thư lên thành phố cho con thế nào cuối thư cũng có câu: "Ông nội dặn bao giờ về thì gom hết báo cũ con vẫn mua và đọc hằng ngày đem về cho ông. Cũ mà chưa đọc thì vẫn là mới con à!". Chẳng bao giờ con quên cả, lần nào về chiếc túi xách cũng căng đầy những tờ báo cũ, những cuốn sách cũ.
Ảnh minh họa
|
Nhận món quà biếu nặng trịch từ tay cháu, ông mừng lắm: "Nghe cháu sắp về quê, ông cứ sợ cháu quên mất thôi!". Mớ báo cũ lần trước đem về ông đã đọc đi đọc lại mấy lần rồi. Đọc xong ông lại xếp phẳng phiu cất cẩn thận vào trong tủ, ai hỏi mượn mới đem ra. Ở cái xóm nghèo heo hút sát chân núi này, tủ sách báo cũ của ông trở thành một thứ của quý. Đám trẻ con trong xóm hay kéo đến mượn ông nhất. Mấy cụ già thỉnh thoảng đến nhà chơi, vừa nhấm nháp tách trà nóng vừa say sưa đọc những tờ báo cũ.
Trưa, ông mắc võng ngoài gốc cây xoài nằm đọc báo "mới". Đọc đến đoạn nào hay ông lại cười hay nói gì đó một mình. Cô Hai bảo sách với báo làm ông quên luôn cơm nước rồi đó. Ông năm này đã qua tuổi 84, có thể đọc báo liền một mạch từ sáng đến tối mà chẳng cần mang kính lão. Có nhiều bữa ông ngồi ngoài hè đọc sách báo mãi cho đến tận tối mịt mới thôi.
Về một ngày, mai lại trở lên thành phố trọ học. Trên đó có báo mới đọc hằng ngày, có internet, có thư viện ngồn ngộn sách... chứ không như xóm nghèo heo hút quê mình. Thấy lòng nghèn nghẹn khi nghe ông dặn với theo "lần sau về nhớ lại đem nhiều báo cũ cho ông nghe cháu".