Tôi thường không nhớ chính xác ngày đầu tiên mình gặp bạn bè là lúc nào. Nhưng với Warren Buffett thì khác. Đó là ngày 5/7/1991. Với tôi và Melinda, nó đánh dấu sự khởi đầu của một tình bạn mới đầy bất ngờ. Một tình bạn khiến cuộc đời chúng tôi trở nên tốt đẹp hơn. Warren giúp chúng tôi thực hiện được hai điều quý giá trong cuộc sống - học nhiều hơn và cười cũng nhiều hơn.
Hơn một phần tư thế kỷ qua, Melinda và tôi thường trò chuyện về những kiến thức Warren chia sẻ hay cười khúc khích mỗi khi nhớ lại những khoảnh khắc hài hước của ông. Để đánh dấu ngày kỷ niệm tình bạn này, tôi sẽ chia sẻ vài kỷ niệm khó quên của chúng tôi.
1. Khởi đầu lúng túng
Ban đầu Warren và tôi có vẻ chẳng hề hợp nhau. Tôi là dân công nghệ, còn ông là nhà đầu tư. Thậm chí Warren còn không dùng email. Tôi chưa từng nghĩ chúng tôi sẽ là bạn.
Năm 1991, khi mẹ tôi gọi tôi tới căn nhà tại Hood Canal để gặp một nhóm bạn trong đó có Warren, tôi chẳng muốn đi chút nào. Tôi nói với bà là mình đang bận dù bà khăng khăng rằng Warren rất thú vị. "Ông ấy chỉ mua bán với đám giấy tờ, giữa chúng con chẳng có điểm chung nào hết", tôi nói. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhượng bộ và đồng ý ở lại không quá hai giờ, rồi sẽ lập tức trở về Microsoft làm việc.
Thế là tôi gặp Warren. Ông bắt đầu hỏi tôi những câu về kinh doanh. Và vì sao một công ty nhỏ như Microsoft lại tham vọng cạnh tranh với IBM. Đó là những câu rất thú vị chưa ai từng hỏi tôi cả. Cứ thế, chúng tôi trò chuyện hàng giờ liền. Warren tỏ ra rất khiêm tốn về những thành tích đầu tư của mình. Ông ấy rất hài hước. Nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất là cách ông nhìn nhận về thế giới vô cùng rõ ràng. Tình bạn chúng tôi bắt đầu từ buổi trò chuyện ấy.
Cả hai có rất nhiều điểm tương đồng. Ảnh: Gates Notes
|
2. Ăn sáng bằng bánh Oreo
Có một điều bất ngờ về Warren là ông ăn uống như một đứa trẻ 6 tuổi vậy. Chủ yếu là hamburger, kem và nước ngọt. Đó là lý do vì sao đi ăn tối với ông thường rất vui. Tôi nhớ có lần ông ở nhà tôi và ăn sáng bằng bánh Oreo. Lũ trẻ nhà tôi thấy vậy và lập tức học đòi theo "tấm gương xấu" về chế độ ăn uống.
3. Ghế phòng ăn kỳ quặc
Lần đầu Warren mời Melinda và tôi đến thăm nhà ông tại Omaha, ông đã dẫn chúng tôi đi tham quan xung quanh. Vào tới phòng ăn, chúng tôi nhận ra ghế ăn đều không có mặt ngồi. Warren rất ngạc nhiên và chạy lại kiểm tra những chiếc ghế. Cuối cùng, ông mới nhớ ra là bọc ghế đã được tháo ra vài tháng trước và ông đã vào đây ăn mà chẳng hề để ý suốt từ hồi đó. Giờ nhớ lại chuyến thăm đó, chúng tôi vẫn không thể nhịn cười.
4. Để nhận lời khuyên đẳng cấp thế giới, nhấn phím 2
Ở văn phòng, tôi chỉ lưu hai số gọi nhanh là nhà mình và Warren. Nếu Warren có thời gian để trò chuyện, đó sẽ là tin vui nhất tuần đối với tôi. Lúc nào tôi cũng học được điều gì đó từ ông. Chúng tôi thích trò chuyện về kinh doanh, chính trị, tình hình thế giới và những thành tựu tiến bộ. Thật thú vị khi được nghe quan điểm về những vấn đề trên từ một người có nền tảng khác mình.
Ông ấy có con mắt của một nhà đầu tư kinh tế, còn tôi nhìn sự việc dưới cái nhìn công nghệ. Warren luôn là đối tác tư tưởng tuyệt vời của Melinda và tôi. Mỗi khi gặp phải khó khăn gì chúng tôi đều tự hỏi: "Warren sẽ làm gì trong trường hợp này?" và từ đó luôn tìm được giải pháp thích hợp nhất. Warren thông thái tới mức đôi khi tôi cảm thấy ông như người cha thứ hai của mình vậy.
5. Đầu tư theo cảm xúc
Warren được mệnh danh là "Nhà thông thái vùng Omaha" bởi những quyết định đầu tư sáng suốt của mình. Ông cũng xuất sắc không kém trong việc đầu tư vào con người. Ông luôn biết cách thu hút người khác và khiến họ cảm thấy thú vị khi được học hỏi từ ông. Dù lịch làm việc dày đặc, Warren vẫn dành thời gian để nuôi dưỡng tình bạn. Ông thường xuyên gọi điện hỏi thăm chúng tôi và gửi những bài báo mà ông nghĩ Melinda hay tôi sẽ thích.
Tôi đã học được rất nhiều điều từ Warren trong 25 năm qua. Nhưng bài học quan trọng nhất chính là về tình bạn. Warren là một người bạn tốt bụng và chu đáo mà ai cũng muốn có. Ông luôn sẵn lòng làm cho người khác cảm thấy thoải mái và chia sẻ niềm vui cuộc sống cho những người xung quanh.
Cho tới bây giờ, mỗi lần tôi tới Omaha, Warren vẫn lái xe tới sân bay đón tôi. Hành động ấy nhỏ, nhưng với tôi lại ý nghĩa vô cùng. Tôi luôn nóng lòng chờ máy bay mở cửa. Bởi tôi biết ngoài đó, Warren đang đợi tôi với những câu chuyện hài hước và thú vị.