Bàn chân lấm đất

Quê tôi nghèo. Mái tranh buồn, bạc phếch nắng mưa. Thời gian mỏi mòi ngõ nhỏ. Những đứa trẻ tóc râu ngô, còi cọc. Những rẻ khoai teo tóp. Đường làng lõm vết chân trâu. Trong cái nghèo ấy của quê tôi thì chị tôi lại nghèo hơn cả.

(Ảnh minh họa)

Gia tài của chị chỉ có mấy luống khoai, vạt đỗ, còn lại là lòng nhân hậu. Ở chị, lòng nhân hậu vượt lên cả cái nghèo làm cho người ta phải cảm phục.

Tôi về quê để mời chị lên thành phố, dự đám cưới cháu, chị mừng vui khôn xiết. Quê tôi, người ta lấy chồng, lấy vợ rất sớm. Vào lứa tuổi con tôi, mà ở quê coi như đã ế. Chị mừng cũng còn vì lẽ ấy. Chị bấm đốt ngón tay và bảo "Nhất định chị sẽ dự đám cưới cháu, nhân tiện cũng muốn lên Thủ đô dối già một chuyến”.

Dạo này quê tôi có dịch cúm gia cầm, thành ra gà vịt không có. Giá kể con tôi tổ chức sớm hơn, thì chị đã có con gà, chục trứng để làm quà mừng cháu. Thôi đành vậy, của ít lòng nhiều, chị ra ga mang theo mấy bơ đỗ với nồi khoai lang… Đường từ nhà ra ga phải đến sáu bảy cây số, nhưng chị đi bộ. Chị bảo “đi bộ cả đời nó quen rồi”. Đường làng, cây thưa, trưa vắng. Chị nâu sồng tất tả bước đi. Quà quê tay xách nách mang, gặp ai chị cũng khoe: “Lên thành phố để ăn cưới cháu”.

Tôi ra ga đón chị. Nhìn thấy tôi, chị mừng mừng, tủi tủi. Đây là lần đầu tiên chị biết thế nào là xe hơi, nhà lầu.

Bước vào nhà, chị đặt chiếc túi xuống đất và bảo :

- Cưới cháu, chị mừng lắm… nhưng chị nghèo …

Nói đến chữ “ nghèo” , chị nghẹn lại.

Tôi vội đỡ lời:

- Chị đến thế này là quý lắm rồi.

Tưởng nói thế để chị vơi đi chút nỗi niềm, chẳng ngờ chị bật khóc.

Tôi cầm tay, an ủi chị :

- Thôi chị ơi, tiền cũng quý, nhưng…

Chẳng ngờ chị lại khóc to hơn.

Chị ngồi xụp xuống đất, như để cầm chiếc túi, nhưng thực ra, là để giấu đi những giọt nước mắt.

Tôi đỡ chị một tay, còn một tay đỡ lấy túi quà. Túi quà chị cho, tự nhiên thấy nặng. Chỉ là nồi khoai lang, chỉ là bơ đỗ, nhưng sao nó thành vô giá. Nó còn quý hơn cả túi bạc, túi vàng. Mắt tôi hoa lên nhìn chị như thấy dáng mẹ xa xôi hiện về, nét dãi dầu còn hằn trên đôi mắt.

Thế rồi lễ cưới, bao nhiêu công việc bộn bề. Tôi lúc nào cũng tất bật, chỉ sợ tiếp khách, đón khách không được chu đáo. Khi công việc đã tạm ổn, mọi người đã ngồi vào nâng cốc, thì chẳng thấy chị đâu. Tôi hốt hoảng đi tìm. Mãi về sau mới biết, thấy người ta cao sang quá, chị tủi thân. Khách sạn mười mấy tầng, đèn chùm như sao sa, như cung điện. Thì ra thảm đỏ thảm nâu, bàn chân lấm đất đồng sâu ngại ngùng.


  • 11/12/2012 10:59
  • Bùi Nguyên Ngọc
  • 2046