(Ảnh minh họa)
|
Tôi đã thay đổi hẳn quan điểm khi nghĩ về chuyện, đàn ông làm việc nhà. Nghiêm túc mà nói, đó là việc rất nên đối với bất kì người chồng nào.
17h chiều, hết giờ làm, anh bạn cùng phòng vội vàng đứng dậy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Ông đồng nghiệp ngồi kế bên quay sang hỏi: “Này, làm chầu bia không, về gì sớm thế, có hẹn à? Mùa hè này không bia thì làm gì?”. Anh bạn hớt hải, “thôi em phải về, vợ em đi làm xa nhà, em làm gần hơn nên tranh thủ về sớm đi đón con cho vợ, tiện em tạt qua chợ mua mớ rau”.
Ông bạn bàn bên cười nhếch mép: “Ngu gì mà phải đón con cho vợ, nó có mỗi việc là chăm chồng, chăm con, ông đã đi kiếm tiền rồi ông còn đón con à. Ông có còn là đàn ông không?”. Ông ta gọi vợ là nó và cho rằng tất cả những thằng đàn ông đi đón con đều ngu - tôi thấy bất bình và khó chịu.
Thấy cậu bạn không nói gì, mặt méo xệch, xem ra cậu không hài lòng trước phản ứng của đồng nghiệp, tôi chen vào: “Thôi đi, mỗi người mỗi việc, đừng có giọng khích bác. Nhà ông thế nhưng nhà người ta khác. Đàn ông đón con là đúng rồi, vợ đi làm về muộn mình không đón thì bắt con đứng chờ à, ông này vô lý”.
“Nhưng nó lại còn đi chợ mua rau”, ông bạn cố "đế" thêm một câu.
Tôi cười, "có phải việc của ông đâu mà ông xen vào", thái độ tôi bắt đầu khó chịu. Rồi tôi cũng xách túi về, không bia bọt gì nữa.
Câu chuyện này khiến tôi hiểu ra một điều, tôi là người đàn ông ích kỉ. Trước đây tôi cũng có suy nghĩ như ông bạn ngồi kế bên, nhưng sau cuộc cãi vã này tôi thấy ông ấy thật ích kỉ và bản thân mình cũng thế. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gọi điện cho vợ và đề nghị đi đón con. Vợ tôi mừng lắm, dù rất ngạc nhiên...
Còn các ông chồng khác thì sao, xin cho một vài lời đóng góp ý kiến?