Bà Nguyễn Thị Điền, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc Công ty May thêu Giày An Phước
|
Từng ước mơ làm thẩm phán, nhưng cuối cùng cuộc đời bà lại gắn chặt với nghề kinh doanh như là duyên nợ. Sau khi tốt nghiệp Đại học Kinh tế TP.HCM, bà công tác tại Công ty Xuất nhập khẩu tổng hợp TP.HCM trong vai trò cán bộ kế hoạch.
Đến năm 1992, trước xu thế “mở cửa” của nền kinh tế đất nước, máu kinh doanh trỗi dậy, gom góp số tiền dành dụm được, bà mạnh dạn thành lập cơ sở may thêu chuyên làm hàng gia công xuất khẩu sang Nhật.
Với bản tính cẩn trọng và tỉ mỉ, bà đã chinh phục được thị trường khó tính này. Theo đó, công việc kinh doanh “thuận buồm xuôi gió” và từ cơ sở may đã phát triển thành công ty.
Dám nghĩ, dám làm, dám đột phá
Năm 1997, kinh tế khu vực Đông Nam Á rơi vào thời kỳ khủng hoảng nên các đơn hàng của công ty bị ảnh hưởng rõ rệt. Đời sống của 1.200 công nhân là nỗi lo lớn khiến bà ngày đêm trăn trở.
Cuối cùng, bà đưa ra một quyết định táo bạo mang tính sống còn: Đó là quay về “ao nhà” khi thị trường xuất khẩu bị thu hẹp và mua bản quyền, khai thác thương hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng - Pierre Cardin.
Thực tế, trước khi đàm phán, tập đoàn thời trang đến từ nước Pháp đã làm việc với nhiều công ty may mặc lớn của Việt Nam nhưng không thành.
Cuối cùng, họ chọn Công ty An Phước vì tin vào khả năng đảm bảo chất lượng sản phẩm cao của doanh nghiệp này.
Ở thời điểm đó, mức sống của người dân chưa cao, việc đầu tư như vậy của một doanh nghiệp nhỏ là rất mạo hiểm. Nhưng ngược lại, bà rất tự tin với quyết định của mình.
Bởi bà xác định “không khai thác đại trà mà định vị phân khúc thị trường tiêu dùng trung và cao cấp”. Quyết định táo bạo của bà đã tạo ra bước ngoặt phát triển thương hiệu thời trang Việt đạt tiêu chuẩn quốc tế về thiết kế lẫn kỹ thuật.
Tuy khai thác thương hiệu nước ngoài nhưng bà biết cách “bước ra từ cái bóng khổng lồ” của thương hiệu nước Pháp bằng cách đàm phán được song hành khai thác nhãn hàng của công ty. Vậy là cùng một cửa hiệu lại tồn tại hai thương hiệu tây và ta.
Với quan điểm “thà chậm mà chắc”, “chất lượng là số một” nên sản phẩm do công ty bà tạo ra có sự chăm chút tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Thời gian đầu, bà không ồ ạt mở cửa hàng mà rất thận trọng từng cửa hàng một để đảm bảo chất lượng sản phẩm cũng như các dịch vụ hậu mãi.
Nhờ vậy, chỉ sau một thời gian, sản phẩm mang thương hiệu Việt thể hiện sự sang trọng, lịch lãm đã lấn át được thương hiệu đến từ nước Pháp. Đến nay, công ty của bà là đơn vị may mặc duy nhất không có bất cứ đại lý nào. Hệ thống các cửa hàng trên toàn quốc đều do chính công ty mở với sự thống nhất về giá cả và chất lượng hậu mãi.
Không nản lòng
Năm 2012, doanh nghiệp Việt Nam tiếp tục đối mặt với nhiều khó khăn như giá nguyên liệu đầu vào tăng, tiêu thụ hàng hóa giảm... Cũng như những lần đối diện thách thức trước đây, bà vẫn tự tin và bản lĩnh tìm cách vượt qua.
Lần này, cách bà chọn là tiết kiệm, không sản xuất đại trà mà tập trung hơn nữa vào chất lượng và dịch vụ hậu mãi. Khó khăn nhưng bà vẫn quyết định mở thêm một xưởng ở Hóc Môn và đào tạo thêm hàng trăm công nhân để đảm bảo cung cấp hàng cho hệ thống cửa hàng của công ty.
Đồng thời, trước sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt, bà luôn tìm cách đổi mới mình. Hiện bà đang tích cực mở rộng khâu khai thác nguyên liệu để có thêm các loại vải phù hợp với điều kiện Việt Nam.
Bên cạnh đó là thỏa thuận để phía đối tác từ nước Pháp có thể rút ngắn thời gian chuyển giao mẫu thiết kế.
Theo nghiệp kinh doanh, khó khăn thử thách chắc chắn là không tránh khỏi, nhưng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bà luôn điềm tĩnh, sẵn sàng đối diện để tìm cách vượt qua.
Bà tâm sự: “Kiến tha lâu sẽ đầy tổ. Làm lãnh đạo phải kiên nhẫn và không nản lòng trước gian khó. Con thuyền doanh nghiệp chở biết bao nhiêu cộng sự, nếu người chèo lái nản lòng buông xuôi thì con thuyền sẽ dễ chìm. Vì vậy, tôi không cho phép mình ngừng nghỉ. Ngày nào còn sức khỏe, tôi còn làm việc và còn đam mê”.
Bà cũng chia sẻ thêm bí quyết thành công: “Người đầu tàu phải làm gương. Bản thân mình không được "cưỡi ngựa xem hoa" mà phải lao động cùng công nhân. Đồng thời, phải có sự quan tâm chia sẻ và đồng cam cộng khổ với người lao động. Khi nhân viên thấy mình quan tâm đến họ thì họ mới “sống chết” với công ty”.