Kỷ niệm vào nghề của cô kỹ sư điện

Nhớ ngày nhận quyết định đến vùng đất xa xôi làm việc, tôi thấy rõ nỗi buồn trong mắt mẹ và tiếng thở dài cố nén của bố. Biết rằng bố mẹ quá lo cho cô con gái út phải đi làm xa, tôi cười tươi an ủi: “Không sao đâu, con được đi đây đi đó là hơn bố mẹ rồi...”. Vậy mà khi xe chạy, nước mắt tôi lại rơm rớm, sống mũi cay cay...

Những đồng nghiệp vui tính, nhiệt tình đã chỉ bảo những thắc mắc của người mới chân ướt, chân ráo vào nghề như tôi - Ảnh tác giả cung cấp.

Trong môi trường làm việc mới, mọi thứ đều xa lạ, đặc biệt với ngành kỹ thuật điện, yêu cầu công việc đòi hỏi rất nghiêm ngặt, nhiều lúc thấy áp lực, khó khăn vô cùng…

Nhớ lại sự cố năm ngoái, 18h, một tiếng nổ bùm như tiếng bom. Tiếng chuông còi kêu rú phá tan sự tĩnh mịch của một vùng quê. Trạm bị nổ máy cắt, một việc ít khi xảy ra. Dưới nhà tập thể, mọi người cuống cuồng chạy lên... Khói khét lẹt bao trùm cả gian phòng điều khiển.

Hai cán bộ trực đang khẩn trương xử lý sự cố. Mỗi người một việc, vậy mà đến tận hai giờ sáng công việc mới tạm ổn. Ở một góc phòng, cô bạn đồng nghiệp nữ duy nhất của tôi đã nằm ngủ gục xuống ghế. Quả là một ngày vất vả. Nhận ca từ đầu giờ chiều, rồi xử lý sự cố, cắt máy cắt, cắt dao cách ly, làm tiếp địa... mệt lả người đi. Tiếng mấy anh thúc giục: “Bảo bạn ăn gì rồi đi ngủ đi”, khiến nước mắt chực rơi, thấy thương thương những cô gái liễu yếu đào tơ lỡ đam mê nghề kĩ thuật điện.

"Cuộc sống như một chiếc cầu vồng. Bạn cần có cả mặt trời và mưa thì mới thấy được màu sắc của nó" là một câu trong cuốn sách từng đọc làm tôi nhớ mãi. Dù vất vả là vậy nhưng ở đây tôi cũng có nhiều niềm vui: Những đồng nghiệp vui tính, nhiệt tình chỉ bảo những thắc mắc của người mới chân ướt, chân ráo vào nghề như tôi. Một cô nấu ăn cho trạm, vẫn hay bày cho tôi những món ăn ngon, vẫn dúi tay tôi khi trái ổi, quả xoài, khi thì cái bánh... Thật ấm áp.

Một bác điều độ vẫn cái giọng thân thương: "Con gái, cho bố xin thông số". Dù hai "bố con" chưa một lần gặp mặt, nhưng tại vì “bố quý cái giọng miền trong dễ thương của con”, hai bố con khá thân thiết. Dù phải xa nhà, nhưng đâu đây vẫn có hơi ấm của gia đình.

Nghề này đã giúp tôi trải qua thử thách để trưởng thành hơn. Hôm rồi, tham gia diễn tập phòng chống lụt bão, dù chỉ làm nhiệm vụ nhỏ nhưng cũng cho tôi nhiều cảm xúc. Lúc ra về, một đứa bé chỗ tôi làm canh giới lay lay ống tay áo tôi nói: Sau này, cháu cũng sẽ làm cô thợ điện, giống cô, cô nhé! Mỉm cười thật tươi, tôi không quên quay sang chào tạm biệt người bạn nhỏ: Ừ, làm người mang ánh sáng cho mọi nhà, cháu nhé!


  • 31/12/2014 03:59
  • Hoàng Hồng Nhung
  • 1853


Gửi nhận xét