Hôm nay cực chẳng đã, em phải viết cái tâm sự này. Mà em nghĩ chắc là sẽ có nhiều người như chúng em nữa...
Chúng em vốn là những người phụ nữ từng rất xinh đẹp, óng mượt, tất nhiên phải thế mới lọt vào tầm ngắm của các anh, nên vợ nên chồng.
(Minh họa: Ngọc Diệp)
Trong khi, chúng em mải con cái, điện thoại các anh lại rung lên, 2 phút sau giọng anh như lạc đi “Chết rồi em, anh ngại quá, thằng bạn anh bị ốm, anh phải đi thăm nó cái”. Công nhận thăm lâu thật, 4h sáng anh về, nặc mùi rượu. Anh mệt quá, em đừng lèm bèm nhé, để anh yên. Thì tất nhiên, chúng em nuốt giận, chúng em tinh vợ hiền, gái đảm rồi. Con càng khóc, anh càng ngủ khỏe, chúng em một mình lăn lộn hết đứa lớn sang đứa bé, 2 cái hố được gọi là mắt của chúng em - thâm sì sì.
Sáng lót con nhỏ nằm ngủ, chúng em ra chợ, khẩu trang bịt vội đi như ma đuổi. Về nhà, ôi thôi, chồng em lèm bèm thay em “Vợ với chả con, có cái áo của chồng không là cho thẳng”. Nghĩ mà hận, chúng em định cất cao lời, nhưng lại nuốt giận vì giữ hình ảnh trước mặt con, tự lẩm bẩm “Quá đáng thế không biết!”. Được đà, anh là chủ hay em là chủ gia đình? Vâng, thì là các anh rồi. Chúng em quyết không giành cái vai trò to lớn đó. Nhưng thử hỏi, vai trò đó là gì nhỉ? Nhà thì khi chúng mình chuyển tới là của bà chủ nhà, mình thuê mà, làm gì có vai trò “xây nhà”. À, trông con cái, anh bảo: Việc đàn bà. Nấu nướng, giặt giũ: Càng của đàn bà. Anh chỉ còn mỗi việc ngồi máy tính, xem tivi, tự ăn cơm và thiếu nước là vợ tắm táp cho. Còn chúng em, lúc nào cũng bị cái mớ việc đặc đàn bà đâm ra mụ mị.
Thỉnh thoảng chộp được bài báo nói: phụ nữ đẹp nhất là tuổi 30. Tự hào. Hôm khác, báo khác lại nói: 33 tuổi là tuổi quyến rũ nhất của phái đẹp. Lại càng tự hào. Năm sau thêm một tuổi, thấy báo lại nới thêm 1 năm, 34 tuổi là nhất, rồi 45… Vậy có lý do gì các anh nói chúng em “30 tuổi toan về già”?
|
Nhưng anh có biết không? Mấy cái việc đàn bà đó là chúng em đang nuôi dưỡng những mầm non của đất nước. Chẳng những vậy chúng em luôn chịu sức ép của “đồng bọn” nuôi con ngoan, dạy con khỏe nữa chứ. Anh biết đấy, thỉnh thoảng anh chả nức nở khen: “Con thằng Hùng bằng thằng Sóc nhà mình mà hơn hẳn 3kg, vợ nó mát sữa thật”. Em chỉ còn “ớ khẩu”, chứ biết bình luận gì đây nữa. Thế là lại cắm cúi cả làm, cả ăn như nhồi, nhất định sữa con em cũng phải mát như sữa con anh Hùng chứ còn gì.
Khi chúng em thoát khỏi cảnh bước ra khỏi phòng với hai đầu gối sũng nước vì con tè, chúng em hốt hoảng vì cự ly nhìn của các anh thay đổi. Đi mua sắm với chúng em, nhìn giúp em cái váy này được không? Ừ, được, mua nhanh để còn về. Miệng nói mà tầm nhìn anh phóng sang ngang, toàn các em chân dài đi qua. Tủi thân lắm, chúng em cũng tự chọn đại vài kiểu rồi về. Dù thực lòng là chúng em mua váy áo là vì các anh cả thôi, chứ với chúng em, trang sức để khoe với bạn chỉ là những đứa con ngoan, học giỏi.
Khi chúng em cần một đóa hồng, kiểu văn học hơn 1 tý, chúng em ao ước anh hỏi “Vợ ơi, giờ này em đang ở đâu?” mỗi khi em đi công tác, thì các anh lại bảo: “Chồng chưa hâm”. Ngày 20/10, chúng em hoan hỉ thể nào mình cũng là hoàng hậu của ngày hôm nay, ít ra thì cũng phải có 1 tý phiêu lưu tình ái để còn âm ỉ sướng, thì các anh nói: "Vẽ chuyện, có phải đang yêu nhau nữa đâu, già rồi, mà cả năm ngày nào chả là 20/10". Thản nhiên như không. Chúng em cũng cùng cực lắm, thi thoảng buộc phải tô vẽ với “đồng bọn”, cái này, cái kia là chồng tặng. Xấu chàng, hổ ai? Vậy mà, “Thôi thôi, em đừng váy viếc nữa, càng diện, càng xấu!”. Vậy em không diện để anh ra đường lại ngoái cổ như “túc - năng” quạt ngắm gái 20? để chê chúng em già nua, nhàu nhĩ?
Mà thôi, chúng em biết tầm này rồi, chúng em đã bắt đầu với hai chữ “chấp nhận” không còn trẻ (tất nhiên là chưa già) lù lù trước mắt rồi. Chúng em làm gì còn tóc óng mượt, da bụng phẳng lỳ. Nhưng các anh có còn nhớ chúng em đã từng rất óng mượt, để các anh phải gạ gẫm “lấy anh nhé?”, các anh hẳn chưa quên hết cả chứ?