Những âm thanh cúa tiếng gậy lộc cộc trên mặt đường tiến gần… Sau tiếng gậy lộc cộc ấy là một người mù, lưng đã gù rạp.
Người khách bộ hành nhắc: “ Phía trước có lẽ là đường cụt”!
Người mù trả lời: “Cứ đi là biết ngay thôi”. Người mù tiếp tục tiến về phía trước.
Tiếng gậy lộc cộc nhỏ dần, nhỏ dần cho tới khi mất hẳn.
Bài học rút ra là: Cách duy nhất để tiến về phía trước chính là tự tìm cho mình một con đường.