Trước khi đi, mẹ cho bao nhiêu thứ vào cặp lồng, rồi còn dấm dúi thêm túi dưa góp: “Thiếu cái này là bố mày không ăn đâu đấy!”. Nó nháy mắt: “Tý con bắt bố ăn hết phần mẹ đưa cho!”. Xe đã đi rồi, mẹ vẫn đứng dõi nhìn theo hai bố con.
Nhớ tháng mưa bão hai bố con trực ở cơ quan, anh trai đi làm xa, mẹ ở nhà chống bão một mình. Hôm đó sóng điện thoại cũng mất không gọi được cho mẹ, cả bố và nó như lửa đốt. Sau bão, trạm không bị ảnh hưởng gì, bố mới cuống quít chạy về nhà… dù lúc đó đã hơn 12h đêm và đường còn ngập, cây đổ ngổn ngang. Nó hiểu sự vất vả của người thợ điện, càng đồng cảm trước những hy sinh của những người vợ đối với công việc của chồng. Như bố nó, số lần bố ở nhà đón Giao thừa đếm trên đầu ngón tay. Bố nó là trạm trưởng, đồng nghĩa, bao nhiêu cái Tết thì bấy nhiêu Giao thừa ở lại trạm. Một mình mẹ lo toan ở nhà.
Bố luôn miệt mài với công việc của mình - Ảnh: Hoàng Hồng Nhung.
|
Dòng suy nghĩ của nó bị gián đoạn bởi tiếng ò ò của máy biến áp và tiếng rì rì quen thuộc của thiết bị. Hôm nay bố trực chính, nó trực phụ. Bố đi kiểm tra thiết bị, trao đổi thông tin với ca trực trước và ký nhận ca. Hai đồng nghiệp ca trước sau khi giao ca xong vẫn ngoái lại trêu đùa: “Hôm nay hai bố con quản lý cả trạm đấy nhé!”. Nó dí dỏm: “Gánh cả trên vai điện mấy huyện đấy chứ ạ!”. Khoác trên người bộ quần áo đồng phục, hai bố con bắt đầu công việc thường ngày của người lính vận hành.
"Đồng nghiệp bố" luôn nguyên tắc và khó tính trong công việc. Mỗi lần đi ca với "đồng nghiệp bố” là một buổi học thực sự. Ngoài những công việc trong ca trực, bố lại chỉ bảo cặn kẽ, giải thích những điều nó chưa hiểu, truyền đạt những kinh nghiệm: Các sự cố trạm thường xảy ra, cách phòng tránh và xử lý. Ở tuổi sắp nghỉ hưu, sau nhiều năm cống hiến trong nghề, ông có nhiều kinh nghiệm cũng như hiểu rõ bệnh “đỏng đảnh” của những thiết bị này và truyền đạt những hiểu biết của mình cho anh em trong trạm.
Ca trực tám tiếng đã qua. Thở phào nhẹ nhõm vì không có sự cố gì xảy ra. Người đến trực ca sau ân cần hỏi: “Hai bố con đã ăn gì chưa đó?”. Lại một câu hỏi quen thuộc như mẹ nó thường ngày. Người ở trạm là vậy đó, như anh em một nhà. Bố ở lại sau giờ giao ca vài phút để nói chuyện, uống nước với mấy anh. Và nó biết trong câu chuyện nán lại không chỉ đơn thuần hỏi thăm mà còn có cả mục đích nhắc nhở anh em chú ý trong ca trực của mình.
Cơn mưa mùa hạ đỏng đảnh rơi bất chợt. Nó cúi vội sau lưng bố để tránh những hạt mưa tạt vào mặt, gật gù: “Cứ đi ca như thế này thích bố nhỉ, con lại có người chở đi chở về”. Tiếng bố vọng trong tiếng mưa: “Bố không thể trở con suốt cuộc đời được, sẽ có chỗ dựa mới cho con”. Nó chưa biết "chỗ dựa mới" sẽ như thế nào, nhưng trong giờ phút này đây, nó chỉ mong muốn một điều bố mẹ luôn mạnh khoẻ và công việc vận hành của hai bố con nó luôn được suôn sẻ – không sự cố.